Ở thành phố Hàng Châu, Trung Quốc, nơi các tòa nhà tài chính sáng đèn đến tận nửa đêm, câu chuyện về một giám đốc tự nguyện từ bỏ mức lương 30.000 NDT/tháng (tương đương gần 100 triệu đồng) để làm shipper từng khiến mạng xã hội xôn xao suốt nhiều ngày.
Không phải vì anh ta thất bại hay bị sa thải, mà vì một buổi chiều đầy ám ảnh, người vợ mà anh tin tưởng tuyệt đối, người anh đã đồng hành hơn mười năm, bị chính anh bắt gặp đang thân mật trong văn phòng cùng đồng nghiệp nam.
"Chỉ có lao động chân tay mới cứu được tôi"
Nhân vật chính, tạm gọi là Trương Vỹ, năm nay 41 tuổi. Anh là giám đốc điều hành một công ty thương mại điện tử vừa và nhỏ. Công ty không quá lớn, nhưng đủ để anh có thu nhập ổn định, trợ cấp cao và 5 căn nhà tích cóp từ những năm làm ăn thuận lợi. Với bạn bè, Trương Vỹ là "người đàn ông đã ổn định cuộc đời". Với nhân viên, anh là lãnh đạo điềm đạm, hơi ít nói nhưng không bao giờ quát mắng ai.
Tất cả chỉ thay đổi vào ngày hôm đó.
Anh quay lại công ty sớm hơn dự kiến sau một cuộc họp đối tác bị hủy. Khi đi ngang qua khu văn phòng kín, anh nghe tiếng cười quen thuộc của vợ – người đang làm kế toán nội bộ theo lời anh giới thiệu. Một thoáng nhẹ nhõm vụt qua, nhưng ngay lập tức bị bóp nghẹt khi cánh cửa phòng họp hé mở: vợ anh và một nhân viên mới đang ở cạnh nhau trong tư thế không thể biện minh.
Trương Vỹ kể với phóng viên rằng: "Tôi không khóc. Tôi không la hét. Tôi chỉ cảm giác như một cánh cửa rất lớn trong đầu vừa đóng sập lại."
Những vụ ngoại tình nơi công sở vốn không còn xa lạ ở Trung Quốc – báo chí từng đăng nhiều câu chuyện tương tự: nhân viên ngân hàng có quan hệ với sếp, kỹ sư lập trình bị vợ phản bội ngay tại công ty… Nhưng với Trương Vỹ, việc bắt gặp tận mắt khiến anh không còn khả năng phân tích đúng sai, chỉ còn cảm giác rỗng ruột.
Anh viết đơn nghỉ hưu chiều hôm đó.
Người thân khuyên anh đi du lịch, rời thành phố một thời gian. Bạn bè bảo anh nên nhờ luật sư, làm rõ mọi thứ rồi tiếp tục cuộc sống. Nhưng Trương Vỹ nói một câu khiến ai cũng im lặng:
"Tôi không muốn né tránh. Tôi muốn làm một việc gì đó khiến tôi cảm thấy mình còn tồn tại."
Ba ngày sau, anh đăng ký làm shipper toàn thời gian.
Đây không phải là trường hợp đầu tiên. Trên Weibo và nhiều trang báo địa phương, từng có những câu chuyện tương tự:
- Một quản lý cấp cao ở Quảng Châu bỏ việc làm chuyển phát nhanh sau ly hôn.
- Một ông chủ nhà hàng ở Thượng Hải chạy giao đồ ăn suốt một năm để vượt qua nỗi đau bị phản bội.
- Một kỹ sư Bắc Kinh chọn làm tài xế công nghệ vì "chỉ có lao động khiến tôi đổ mồ hôi mới giúp tôi ngủ ngon".
Nhưng trường hợp của Trương Vỹ đặc biệt ở chỗ anh không thiếu tiền, cũng không cần phải làm việc chân tay. Anh chỉ cần một điều: Thoát khỏi những suy nghĩ đang khiến mình nghẹt thở.
Ngày đầu tiên, anh đạp xe điện từ sáng đến gần 9 giờ tối. Mỗi ngày chạy khoảng 40–50 đơn. Thu nhập không đáng kể so với mức lương giám đốc trước kia, nhưng đổi lại là một cảm giác tự do kỳ lạ.
Anh kể:
"Khi tôi giao đồ ăn, không ai biết tôi là ai. Không ai hỏi tôi có bao nhiêu nhà, thu nhập thế nào. Mọi người chỉ nói: 'Cảm ơn nhé.' Tự nhiên tôi thấy mình… nhẹ."
Cơ thể đau nhức, tay tê buốt vì lạnh, quần áo sũng nước trong những hôm mưa – nhưng chưa một lần anh nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Có hôm đứng chờ thang máy, anh bật cười vì nhận ra: "Lần đầu tiên tôi thấy mùi thức ăn khiến tôi vui như vậy."
Những shipper khác khi biết anh từng là giám đốc đều ngạc nhiên. Một người nói: "Tôi chạy vì mưu sinh. Anh chạy vì chữa lành. Thật ra chúng ta giống nhau hơn tôi tưởng."
Những nhà tâm lý Trung Quốc từng phân tích nhiều trường hợp đàn ông thành đạt chuyển sang lao động chân tay để chữa lành. Họ gọi đó là "phản ứng tự điều tiết" - khi con người bị sốc tâm lý nặng, não bộ tìm cách chuyển sang một dạng hành vi lặp đi lặp lại, có tính thể chất mạnh, để kéo cơ thể về trạng thái cân bằng.
Shipper, tài xế, thợ sửa chữa… đều là những công việc phù hợp với cơ chế đó: Hoạt động liên tục, không cho phép đầu óc rảnh để hồi tưởng. Tương tác xã hội đơn giản, không áp lực, không phải giải thích. Có thành quả ngay lập tức: giao đơn xong là xong. Cảm giác được hữu ích, dù chỉ là mang một hộp cơm đến đúng giờ.
Trương Vỹ nhận ra điều này sau hơn một tháng chạy đơn: "Vợ phản bội khiến tôi mất cảm giác kiểm soát. Nhưng mỗi đơn hàng tôi giao, tôi lại lấy lại một phần nhỏ. Dần dần, tôi đứng vững được."

Hạnh phúc không phải là chạy trốn mà là tìm lại chính mình
Bảy tháng sau cú sốc, Trương Vỹ không còn là giám đốc, nhưng anh cũng chẳng còn là người đàn ông bị phản bội.
Anh vẫn là shipper, nhưng chỉ chạy nửa ngày. Nửa ngày còn lại anh dành để học nấu ăn, trồng cây và tình nguyện tại trung tâm hỗ trợ người già. Anh nói: "Tôi từng nghĩ cuộc đời mình phải thật lớn: nhà, công ty, địa vị. Giờ tôi chỉ muốn cuộc đời mình thật rõ ràng. Tôi sống, tôi làm việc, tôi ngủ, tôi ăn thế là đủ."
Vợ anh cố gắng níu kéo, mong một lời tha thứ. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Không phải tôi không tha thứ. Chỉ là tôi đã đi sang một cuộc sống khác rồi."
Câu chuyện của Trương Vỹ lan truyền trên mạng không phải vì drama ngoại tình, mà vì lựa chọn lạ lùng nhưng rất thật của anh: dùng lao động chân tay để bước ra khỏi vực sâu tâm lý.
Anh từng nói với phóng viên trong một buổi phỏng vấn: "Tôi không bỏ chạy. Tôi chỉ đang đi tìm lại hạnh phúc đơn giản nhất – hạnh phúc khi biết mình vẫn còn sống, vẫn còn sức để đạp xe, vẫn còn tim để đau và rồi để bình yên."
Và đôi khi, đó mới chính là thứ hạnh phúc bền vững nhất.